Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký. Hiển thị tất cả bài đăng

17/3/10

F1 viết nhật ký

Một hôm thấy F1 lớn nhà mình hí hoáy viết vào một cuốn sổ nhỏ, tưởng nó vẽ linh tinh như mọi lần nên không quan tâm lắm, hoá ra nó viết nhật ký! Hỏi sao lại viết nhật ký, nó bảo là cô giáo bảo phải chịu khó viết nhật ký.

F1 lớn học lớp 1 nên có lẽ cô giáo nó muốn học sinh viết nhật ký để giúp tăng kỹ năng đọc và viết. Không hiểu đây là chủ trương của ngành Giáo dục, của trường hay là tự cô giáo nghĩ ra nhưng mình thấy thế cũng hay.

Nhật ký của F1 không mang tính bí mật vì sau khi viết xong là đưa cho Gấu nhà mình đọc. Mình đọc thấy có đoạn: “… mẹ em giặt một chậu quần áo đầy…”. Lạ quá, gấu nhà mình có mấy khi khi giặt quần áo bằng tay bởi toàn dùng máy giặt. Vậy F1 lấy mẫu nhật ký của bạn hoặc viết theo lời gợi ý của cô giáo mà không viết đúng thực tế rồi! Hỏng hỏng, trẻ con mà đã bắt đầu biết “hư cấu” từ nhỏ tuổi thế này ư?!

Tuy chỉ vài dòng trong một ngày, nhưng nhật ký của F1 lớn có dòng kể về các bạn này bạn kia đánh nó đã làm gấu và mình lưu tâm. Gấu tra hỏi lý do mà bạn khác đánh F1 để rồi sẽ báo với cô giáo chủ nhiệm lớp để cô giáo nhắc nhở các học sinh của mình. Mình còn phân vân để đưa ra cách xử lý tình huống đó đối với F1 bởi theo cách của gấu cũng chưa phải là đã hợp lý bởi sẽ tạo ra một đứa trẻ không tự lực, có thể không hoà đồng với bạn bè bởi bạn bè nếu hơi có chuyện một chút là mách cô giáo… Liệt kê ra các giải pháp cho F1 sẽ như thế này:

  • F1 đánh lại bạn: Không được, F1 sẽ trở thành người cục cằn, thô lỗ, bạo lực (và sau này dễ đầu gấu đầu mèo lắm).
  • Nhẫn nhịn, chịu đựng để giữ hoà khí: Không ổn, trước mắt F1 sẽ tiếp tục bị đánh, sau này F1 sẽ trở thành người nhu nhược, cam chịu.
  • Hoà nhã giải quyết mâu thuẫn (theo kiểu: đối thoại chứ không đối đầu): Đây là cách hợp lý nhất, tuy nhiên không phải lúc nào cũng thành công khi mà đứa đánh con mình là đứa ngỗ ngược, hung hăng, một mặt khác thì lứa tuổi như F1 thường chưa đủ khôn ngoan để ‘đối thoại’ thành công (mà cách này thì người lớn khôn ngoan rồi mà cũng khó đối thoại được khi gặp phải xã hội đen ^^).

Suy đi tính lại thì cũng chỉ áp dụng cách cuối mà thôi, phần nào thành công là do F1, phần còn lại là hi vọng sự giáo dục của gia đình những đứa trẻ kia, ngành Giáo dục và đạo đức của xã hội nói chung. Nói vậy bởi F1 còn một khoảng thời gian dài trước mắt còn phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình mỗi khi ra khỏi cổng, nếu như nó may mắn nên người thì lúc đó giảm tải phải lo mối lo với F2 như mình đang lo cho nó.

***

Dù có đôi chút suy nghĩ khi F1 hư cấu nhật ký, nhưng lợi ích của sự viết nhật ký này ngoài công dụng luyện kỹ năng viết, viết văn, viết đúng chính tả thì nó còn là nơi mà cha mẹ tiếp cận được những điều mà các F không nói ra. Đến chừng nào F1 còn công khai nhật ký với cha mẹ thì chừng ấy cha mẹ có thể phần nào biết được tâm tư, khúc mắc hay hành động của F1 mỗi khi bước khỏi nhà để đi vào thế giới bên ngoài đầy sự tác động đến chúng. Vậy hãy khuyến khích F1 viết nhật ký và dạy chúng đức tính trung thực cả trong cuộc sống và trong viết nhật ký.

Trương Mạnh An (17/3/2010)

Ghi chú: F1 tức là con đấy :). Ảnh trên là F1 lớn nhà tớ.

16/3/10

Phần mềm diệt virus giả mạo

Hôm thứ bảy vừa rồi đứa bạn gọi điện nhờ sửa hộ cái máy tính với triệu chứng không thể chạy được bất cứ phần mềm nào hoặc mở được file tài liệu gì hết. Chủ nhật sắp xếp được thời gian đến nhà nó sửa giúp mới gặp một trường hợp máy bị cài phần mềm diệt virus giả mạo.

Hiện tượng là mặc dù máy tính khởi động vào được Windows một cách bình thường nhưng khi chạy bất kỳ phần mềm hoặc mở các tập tin tài liệu (như Word, Excel….) đều không thực thi được đồng thời hiện ra một thông báo: ‘File … bị nhiễm virus … nào đó, có muốn diệt hay không’. Nếu bấm Yes thì thấy hiện ra một phần mềm diệt virus rồi quét quét một hồi, phát hiện ra một số virus, nhưng thay vì diệt virus thì phần mềm này nói rằng đó chỉ là phiên bản dùng thử, nếu muốn loại bỏ virus thì phải mua bản chính thức của nó. Hình thức mua bằng cách trả tiền vào tài khoản … thông qua thẻ thanh toán quốc tế.

Sơ bộ ban đầu kết luận rằng máy bị nhiễm virus!. Thật tệ là máy đã được cài Bkav Pro nhưng vẫn không giúp ích gì được trong trường hợp này. Mở Bkav thấy bản quyền còn đến tháng 9/2010, hỏi thằng bạn: ‘Sao mày dùng phần mềm này?’ nó bảo ‘thấy quảng cáo, dùng từ năm ngoái’, mình khuyên nên dùng Kaspersky thì thấy nó nói ở cơ quan cũng dùng Kaspersky, quét phát hiện ra nhiều virus nhưng khi mang USB về nhà thì Bkav còn phát hiện ra vài con nữa. Mình hỏi thế nếu mang từ nhà đến cơ quan thì có phát hiện ra virus nữa không, nó bảo không thấy, vậy thì cố dùng hết cho đến tháng 9 đi, rồi dùng cái khác cho đảm bảo hơn.

Theo cách xử lý thông thường thì tôi sẽ cài đặt Kaspersky Antivirus (hoặc Kaspersky Internet Security) bản dùng thử 30 ngày vào máy tính đang bị nhiễm virus rồi quét loại bỏ các virus hiện đang bị nhiễm. Thực hiện điều này bởi Kaspersky có thể bảo vệ được quá trình cài đặt chính phần mềm của nó nên quá trình cài đặt thường thành công. So với một số phần mềm khác (như Symantec Antivirus bản 10) hay một số phần mềm của hãng khác thì virus thường không cho phép cài đặt những phần mềm này. Tuy nhiên trong trường hợp này thì tôi không thể cài đặt Kaspersky Antivirus bởi phần mềm virus giả mạo đã không cho phép tôi chạy bất kỳ file cài đặt nào.

Tôi nghĩ đến cách vô hiệu hoá phần mềm diệt virus giả mạo đã được cài vào máy. Đánh các lệnh regedit, msconfig… nhưng đều không được. Vào Add/Remove Program của Windows cũng không nhìn thấy bất kỳ phần mềm nào lạ lạ được cài đặt vào Windows trước đó. Có mấy tool nhỏ kiểu như TweakUI để cho phép hoặc xoá bỏ các ứng dụng sẽ khởi động nhưng đều không thể chạy được. Coi như bó tay trong Windows! Có lẽ phải cài đặt lại hệ điều hành mất thôi, mà như vậy thì mất thời gian lắm.

Thử với chế độ Safe Mode xem có cứu vãn được không. Khởi động lại máy, bấm F8 và chọn Safe Mode ở các dòng lựa chọn. Tại màn hình Welcome có hai tài khoản lựa chọn để đăng nhập: Admin và Administrator, chọn tài khoản Administrator để đăng nhập thì thật may mắn là mật khẩu tài khoản này bỏ trống, và có thể chạy được các chương trình. Từ đây tôi có thể kiểm soát được các ứng dụng khởi động cùng Windows, tuy nhiên không phát hiện ra phần mềm giả mạo này có khoá nào trong Registry cả. Tiến hành sao lưu toàn bộ các file trong My Document (ôi giời, đến 2 GB, dại thế khi mà để dữ liệu làm việc trong phân vùng C) sang một phân vùng khác và USB flash để đề phòng rồi xoá tài khoản đã bị cài phần mềm virus giả mạo đi (lựa chọn xoá toàn bộ các file bởi đã sao lưu được dữ liệu rồi). Tạo một tài khoản mới (không dùng tài khoản quản trị hệ thống là Administrator) để thằng bạn sử dụng rồi khởi động lại máy. Thế là đã giải quyết xong, phần mềm virus giả mạo đã biến mất.

Giờ thì mới đến lúc quét virus trong máy tính. Định cài Kaspersky Antivirus thì bản dùng thử mới chỉ cho 30 ngày, nếu sau 30 ngày mà không mua bản quyền thì phần mềm sẽ vô hiệu hoá, do đó bỏ ý định cài đặt phần dùng thử cho một người không rành về máy tính. Cài Norton Internet Security bản dùng thử 90 ngày cho được ‘dài hơi’ hơn – mà sản phẩm của Symantec và Kaspersky Lab theo cảm nhận cá nhân là có mức độ bảo vệ tương đương nhau. Cài đặt xong chạy Live Update cho lên phiên bản mới, dữ liệu nhận dạng virus mới rồi quét virus cho toàn bộ hệ thống. Thế là xong, đi về!

Chẳng biết quá trình quét virus trong máy tính của thằng bạn mất bao lâu bởi không có thời gian mà chờ đợi, tuy nhiên chắc chắn là máy nó nhiễm vài loại virus – biết điều này bởi dữ liệu vô tình còn chứa trên USB flash của mình khi sao lưu 2 GB dữ liệu của nó đã bị phát hiện có virus cũng bằng phần mềm Norton Internet Security ở máy tính ở nhà.

PS. Sau khi post bài, tìm trên Internet cách xử lý phần mềm diệt virus giả mạo thì gặp một bài có tiêu đề: ‘Gặp phần mềm diệt virus giả mạo – Giải quyết sao?’, nhưng cách giải quyết của mình có vẻ khác so bài trên.

Trương Mạnh An (16/03/2009)

20/1/09

Nhớ thầy Đặng Quang Khang

Nếu ai đã từng trải qua thời sinh viên thì chắc rằng cũng sẽ có ấn tượng hoặc sự kiện nào đáng nhớ về thời gian đó. Cũng có thể rằng đó là những kỷ niệm gian khổ khi học tập, những trò nghịch ngợm hoặc cuộc sống ký túc xá thiếu thốn nhưng rất vui và ấm áp tình thương đùm bọc. Tôi có nhiều điều đáng nhớ lắm, nhung có lẽ một trong số đó là những gì về một người thầy của mình, đó là thầy Đặng Quang Khang - Giáo sư Vật lý của trường Đại học Bách khoa Hà Nội.

Tôi học thầy Khang vào giai đoạn đại cương (hai năm học đầu tiên) của thời đại học. Đại cương có thể là những môn học cơ bản cho quá trình học tập chuyên môn sâu hơn sau này bởi vì chúng phục vụ cho các môn học khác sâu hơn về chuyên môn. Các môn học đại cương thường ngắn và có số học trình thấp hơn so với các môn chuyên nghành nên nhiều sinh viên ra trường thường ít nhớ đến các thầy cô giảng giạy trong giai đoạn đó. Thế nhưng ở thầy Khang thì lại để lại được nhiều ấn tượng đáng nhớ trong nhiều sinh viên đã được học tập qua thầy, có lẽ không phải là do kiến thức của thầy truyền giảng mà do tính cách của thầy khác biệt so với các thầy cô khác.

Hồi chúng tôi học thầy Khang thì có lẽ thầy mới từ nước ngoài giảng dạy về. Trong câu chuyện mà thầy kể thì có lẽ thầy về từ Châu Phi (mà tôi nhớ không nhầm thì là Angêri thì phải) do đó phong cách dạy ở nước ngoài cũng khác so với sinh viên Việt Nam. Những lúc bực bội vì sinh viên không chịu chuẩn bị bài hoặc không trả lời được các câu hỏi của thầy mặc dù đó đã có sự chuẩn bị trước. Thầy bị bệnh cao huyết áp, mỗi khi tức giận vì lũ sinh viên không chịu học hoặc trả lời ngây ngô trước những câu hỏi kiểm tra thì thầy bắt đầu quát tháo. Thú thật là những lời tức giận của thầy có vẻ mang tính miệt thị và không phù hợp với nghề giáo, chẳng hạn như mắng sinh viên là "nông dân", hay những gì khác nữa. Với cụm từ "nông dân" nghe có vẻ miệt thị về xuất thân bởi đa số chúng tôi là các sinh viên ngoại tỉnh lên học, nhưng cũng cảm nhận được rằng đó là lối tư duy và suy nghĩ kiểu hẹp như những người nông dân mà không phải là người làm khoa học. Tuy nhận được những sự quát tháo như vậy nhưng chúng tôi ít có đứa nào có thái độ phản kháng hoặc nói xấu thầy ở sau lưng, bởi vì tự mình cảm thấy đó là sự thật - những đứa sinh viên lười học. Có lần sau một hồi quát tháo, thầy nói: "Tôi biết là có tiết bài tập ở lớp này vào thứ năm, thứ hai tôi đã tự bảo: Phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh.... Thứ ba tôi lại cố gắng tự nhủ rằng bình tĩnh...thứ tư cũng thế, và bây giờ thì tôi không thể bình tĩnh được. Tôi biết rằng khi tôi bực tức thế này là rất ảnh hưởng đến bệnh cao huyết áp của tôi, nhưng tôi không thể nhịn được". Chúng tôi hiểu được rằng thầy đã quen với lối học tập của sinh viên nước ngoài. Cho dù là sinh viên tại các nước Châu Phi (mà nhiều người có thể coi thường họ) thì việc thuê chuyên gia nước ngoài về chắc rằng cũng học tập rất nghiêm túc, còn lũ sinh viên bọn tôi tuy được học thầy nhưng chắc là do cái sự "bụt chùa nhà không thiêng" hay tâm lý chểnh mảng các môn học đại cương nên thầy bực mình là phải.

Một hôm, tự nhiên thấy thầy vui tính hẳn. Hôm đó chúng tôi học chung ở giảng đường lớn C1 (giảng đường rộng và cao bằng hai tầng lớp học cả bốn tầng của nhà C1 mà thành hai cái giảng đường mà thôi, bây giờ thì đã phá đi rồi), có đến 4, 5 lớp học cùng một giảng đường này thì thấy thầy vui vẻ từ đầu đến cuối. Thầy hỏi: "Các bạn có biết hôm nay là ngày gì không", tất nhiên là chúng tôi không biết được, nhưng có vẻ gì đó mà thầy phấn chấn hơn "Hôm nay là ngày sinh nhật tôi, và tôi sẽ đọc một bài thơ của mình", cả lớp vỗ tay rầm rầm vì quá ngạc nhiên. Tôi nhớ rõ bài thơ thầy đọc trên giảng đường ấy lần đầu tiên là bài Phố nắng, đường mưa, nội dung bài thơ như sau:

Phố nắng, đường mưa

Phố anh mưa

Đường em nắng

Anh đến em

Áo quần ướt đẫm

Em mỉm cười long lanh

_

Phố anh nắng

Đường em mưa

Anh mãi chờ

Em không tới

Phố nắng thành mưa...

_

Anh chết đuối

Giữa hè trưa

Đó là buổi đọc thơ đầu tiên một thầy giáo mà tôi được biết trong quãng đời sinh viên của mình. Thực tình thì tôi không nhớ rằng thầy Khang đã đọc những bài thơ nào khác nữa không sau bài này bởi lúc đó chắc đã quá ngạc nhiên về sự thay đổi đến 180 độ về thái độ so với những lúc thông thường. Có lẽ lúc đó tôi cũng đã nhận ra một điều một cách hơi hài hước rằng mỗi khi gặp thầy vừa đi vừa lẩm bẩm hay như thẫn thờ đến nỗi sinh viên có chào mà không đáp lại là không phải tính lãng đãng thường thấy ở một số giáo sư khác - mà là lẩm bẩm như thế là thầy đang làm thơ!.

Thầy diễn giải: Người ta ví em như như bông hoa, như dòng sông...như mặt trăng, như gì cả mặt trời nữa, còn tôi thì ví em như cả thiên hà! Đúng là một giáo sư vật lý, mà là giáo sư chuyên về vũ trụ, do đó mà thầy đã ví em như cả một dải thiên hà rộng lớn mà có lẽ rằng nếu ở nghĩa đen thì trái đất chỉ là một cái chấm nhỏ xíu so với kích thước của dải thiên hà. Nhưng đó không phải là ý nghĩa đúng của tập thơ Thiên Hà, em của thầy mà sau này chúng tôi tìm được một lý do khác. Chẳng nhớ được rằng chúng tôi đã hỏi các thầy cô nào trong Viện Vật lý để biết rằng cho đến bây giờ thầy vẫn không lấy vợ bởi vì đã có một mối tình tan vỡ với một cô sinh viên tên là Hà. Đó mới là lý do chính mà thầy đặt tên cho tập thơ là Thiên Hà, em. Thật bất ngờ khi mà chúng tôi biết được điều đó: Một người không lấy vợ chỉ vì một tình yêu không đi đến tận cùng của hạnh phúc!

Những ngày về sau chúng tôi được tiếp xúc với thầy nhiều hơn. Thời gian đó tầng 1 của thư viện nhà C2 được phá bỏ để chuyển thành phòng hội thảo thì số lượng sách ở đây được cho các thầy cô nào muốn lấy bao nhiêu cũng được, sau đó đến lượt một số sinh viên vào nhặt. Còn lại các giá sách thì được chuyển lên thư viện tầng hai (phòng đọc sách) hoặc tầng ngầm, nhưng thầy Khang cũng xin được một cái giá sách, và chúng tôi được nhờ chuyển hộ giá sách về nhà thầy, do đó mà chúng tôi có may mắn được đến thăm nhà thầy.

Nhà thầy Khang ở gần khu Ký túc xá sinh viên nước ngoài (khu nhà A) của ĐH Bách Khoa, đi vào đoạn đường hẹp thông sang phố Bạch Mai (mà bây giờ thì nó đã được mở một con đường lớn từ Bệnh viện Bạch Mai sang đường Bạch Mai rồi). Căn hộ tập thể của thầy ở tầng một trong khu vực đó, nhưng có lẽ rằng cho đến bây giờ thì tôi không thể xác định chính xác về căn hộ này bởi vì con đường đã được mở rộng và có quá nhiều sự thay đổi so với những mốc ghi nhớ vị trí còn lại trong bộ nhớ của tôi.

Khi thầy mở cửa để chúng tôi khênh giá sách vào thì chúng tôi nhận thấy rằng đó là một căn hộ của một người đàn ông độc thân. Nó bừa bộn như một căn phòng của một cậu con trai mới lớn, bốc mùi ẩm mốc tưởng như không có người sống đã nhiều năm. Đúng thế thật, thầy bảo mới ở nước ngoài về, và căn hộ đã được để như vậy nhiều năm mà không có người ở, mà có lẽ rằng với lứa tuổi gần 60 thì cha mẹ thầy cũng có thể đã quy tiên, thầy lại không có vợ con nên căn hộ không có người ở lâu năm và bốc mùi ẩm mốc. Vật dụng trong nhà cũng không có nhiều, một bộ salông cùng chiếc tủ kiểu cũ, một chiếc xe máy Honda đời 81 và chiếc máy giặt cổ. Căn phòng tầng một thiếu ánh sáng mặt trời chỉ được chiếu bằng những ngọn đèn sợi đốt đỏ quạch khiến cho nó nhìn giống một cái hầm nhiều hơn là một căn hộ.

Ấn tượng đối với chúng tôi là toàn bộ căn hộ chứa nhiều giá sách và giá nào cũng có nhiều cuốn sách. Phải đến 5, 6 giá sách cao ngang người, chia thành nhiều tầng được chất đầy những cuốn sách ố vàng màu thời gian. Sau này tôi cũng có thử tìm trên Internet những thông tin gì về thầy Khang hay không thì thấy một số tựa sách mà thầy dịch còn được liệt kê ở thư viện Khoa học tổng hợp Tỉnh Bình Định, tuy nhiên số thống kê này chắc chắn là con số ít ỏi so với những đầu sách có công sức của thầy. Giá sách chứa đầy các sách không những bằng tiếng Việt mà còn bằng tiếng Nga và tiếng Anh, có lẽ chủ yếu về khoa học, vật lý. Tôi nhớ lại có lúc thầy kể chuyện rằng trong giai đoạn sách in theo chỉ tiêu thì thầy đã viết và dịch rất nhiều cuốn sách về vật lý vũ trụ, nhưng do sau một thời gian thì số lượng sách tồn đọng không bán được đã được mang ra nghiền thành bột để tái sản xuất giấy, thầy nghe được tin đã tức tốc bay từ nước ngoài về kịp vơ vài chục cuốn để dành. Cũng trong khi kể đoạn này thì với một thái độ bực tức như đã từng mắng mỏ sinh viên mỗi khi không chịu làm bài tập hoặc chuẩn bị sơ sài, thầy lại sử dụng câu "...thế có nông dân không chứ".

***

[Hình minh hoạ]. Sao Chổi Comet West, (tác giả ảnh: Curps)
Thiên hà 81, ảnh minh hoạ từ Wikimedia Commons

Loanh quanh bên những ký ức cũ của thầy có lẽ rằng chỉ là điều mà những cựu sinh viên của trường mới mong muốn tìm hiểu, chắp vá lại những kỷ niệm ấn tượng, với những người khác có lẽ những dòng trên không phải là một điều gì đáng tìm hiểu. Vậy đến đây thì tôi xin giới thiệu về một ông già sáu mươi tuổi ở thời điểm những năm 199X cả đời không lấy vợ vì một mối tình với cô gái tên là Hà, ông già ấy đã viết một tập thơ với tựa đề: Thiên Hà, em[1].

Có lẽ rằng trước đây tôi đã viết chưa đúng về bài thơ này bởi đó là trong trí nhớ, còn bây giờ thì trên tay tôi đã cầm tập thơ nên sẽ đúng từng chữ, xin chép lại và đính chính đối với những gì đã viết trước đây như sau:

Vĩnh hằng

Vũ trụ vĩnh hằng

Cuộc đời ngắn ngủi

Anh chỉ là kiếp mây trôi nổi

Chẳng thành mưa

Vì không khóc được

Chẳng thành gió

Vì không muốn thở than

Trong Vũ Trụ mênh mang
Anh muốn hoá thân làm Sao Chổi
Để suốt đời rong ruổi
Quay vĩnh hằng
_______quanh em...

Trong tập thơ Thiên Hà, em của thầy Đặng Quang Khang thì trang đầu tiên được trích bốn câu thơ cuối cùng và được viết bằng tay cùng với chữ ký của tác giả. Nếu như không được mối tình của thầy đối với cô sinh viên mang tên Hà thì có lẽ rằng người đọc sẽ khó hiểu được hết ý nghĩa của đoạn thơ này, và nếu như không biết về sao chổi thường lang thang với một quỹ đạo rất lớn của mình quanh vũ trụ thì khó mà hình dung được sự quay của nó là bất biến. Và có lẽ rằng người đọc sẽ lờ mờ nhận ra được về tác giả của bài thơ có lẽ rằng là một người có am hiểu về vật lý để viết những dòng chữ vậy. Cảm giác ấy có lẽ sẽ rõ ràng hơn nếu đọc những bài thơ dưới đây:

Những người sống về đêm sẽ cảm nhận được sự lặng im của đêm, sự im lặng mà con người có thể nghe được âm thanh co bóp của con tim của mình. Vũ trụ cũng thế, khi không có một tiếng động nào thì con người sẽ cảm nhận rõ nét nhất về sự im lặng và cô đơn như thế. Bài thơ này tác giả đã đã nhận thấy tuy rằng mình đã không phải chịu cảnh cô đơn khi được sống trên trái đất, sống giữa những con người nhưng tâm hồn lại trống vắng vì thiếu vắng một bóng hình.

Cô đơn trong vũ trụ

Nhà du hành bay trong vũ trụ

Không thấy nơi đâu cô đơn bằng giữa những tinh cầu

Không thấy nơi đâu lặng im bằng vũ trụ

Nhà du hành nghe thấy tiếng tìm mình rất rõ

Nhưng trái đất nơi đâu

Trái tim em nơi đâu

Để bớt cô đơn, người ta bắc nhịp cầu

Bằng những sóng điện từ cực ngắn...!

_

Anh và em, phải chăng là may mắn

Cùng sống trên một trái đất này

Nhưng tâm hồn anh nhưng một kẻ biệt xứ đi đầy

Xa lạ với bàn tay em sưởi ấm

Anh thấy mình nhưng con tầu bay trong khoảng không hoang vắng

Còn cô đơn hơn cả giữa những tinh cầu

Anh biết tìm em

__________và thu sóng nơi đâu... ?

Và những bài thơ khác nữa có liên quan đến tình yêu và ... vật lý

Tình yêu và vật lý

Vật chất tạo bằng những nguyên tử

______Vô cùng, vô tận

Nỗi nhớ tạo bằng gì

______Mà vô bờ, vô bến

Vật chất tạo thành bao la vũ trụ

Trong không gian, thời gian

Nối nhớ tạo thành gì

Mà xâm chiếm cả hồn tôi

Trong tận cùng sâu thẳm ... !

Và đây nữa, bài thơ này mặc dù rằng bản thân tôi cảm nhận rằng nó hơi hụt, nhưng có lẽ rằng tâm trạng tác giả khi viết là như thế: Với tình yêu, không chỉ có ở nền văn minh Trái Đất mà ở một nền văn minh cao hơn ngoài vũ trụ thì cũng có tình yêu, mà những tình yêu đó đều có sự khổ đau.

Vũ trụ nơi em

Anh vẫn lắng nghe tiếng em từ ngoài miền vũ trụ

Từ chòm sao Oriôn hay chòm sao Alfa

Anh vẫn hình dung nền văn minh siêu trái đất,

Từ bao triệu năm đã rực rỡ nở hoa

_

Nơi em, chắc cũng có những hoàng hôn

Những bình minh và những biển sóng cồn

Có cả những dòng sông và đêm trăng trong vắt

Thì cũng có

_Trái tim

__Tình yêu

____

_____Nước mắt..!

(Oriôn và Alfa là tên một số chòm sao trong vũ trụ, nơi mà trước đây người ta cho rằng có thể có nền văn minh cao hơn trên trái đất)

Một bài thơ mà tác giả đã phải viết những phần chú thích giống như những báo cáo nghiên cứu và các bài báo khoa học chỉ có ở tác giả là người làm khoa học, xin giới thiệu một bài như vậy

Vũ trụ nở rộng

Vũ trụ bao la ngày càng nở rộng

Những Thiên Hà đang mãi tản xa nhau

Ước gì nối được nhịp cầu

Giữa những Thiên Hà xa cách

_

Nếu em sống trong một miền hoang vu hẻo lánh

Tận ngoài biên của một Thái dương hệ xa xôi,

Hay một chòm sao mãi cuối chân trời

Cách xa anh hàng ngàn năm ánh sáng

Thì những sóng tâm linh ngoại cảm

Tự hồn anh vẫn đến được nơi em

Với ánh trăng anh sẽ bắc nhịp cầu đêm

Và tia nắng làm đường ngày nối tiếp

_

Đường vào tim em không gì ngăn được hết

Dù không gian có rộng đến vô cùng

Hình dung một hố đen phía trước Ngân Hà, nặng khoảng 10 lần Mặt Trời, nhìn từ cách 600 năm ánh sáng

Và đây nữa, một bài thơ về sao đen trong vũ trụ. Đó là những ngôi sao sau hàng tỉ năm thôi không phát ánh sáng nữa, trong khoa học gọi là hố đen hay lỗ đen. Khi đó chúng có sức hút mãnh liệt hơn rât snhiều lần so với khi chúng phát sáng, chúng hút được cả ánh sáng do đó nếu quan sát bằng ánh sáng chúng ta không nhìn thấy được chúng. (Bạn có thể xem thêm ở mục từ Hố đen trên Wikipedia).

Sao đen

Có những ngôi sao tắt đi trong vũ trụ

Mãi mãi biến thành những sao đen

Trái tim sao ngừng đập

Sức hút bỗng mãnh liệt tăng lên

Sao chết rồi

______tâm hồn đâu bình yên

_

Có những mối tình trong cuộc đời dang dở

Đã chế đi thành những mối tình côi

Tình không còn bột phát chơi vơi

Nhưng ngọn lửa cháy ngầm càng đốt thiêu dữ dội

_

Mối tình chết rồi

Nỗi đau càng tăng không vợi

_

Tôi sống mãi trong dòng đời trôi nổi

Với một tâm hồn tang tóc những sao đen

Và cũng liên quan đến Hố đen thì thầy Đặng Quang Khang lại có bài thơ sau

Hốc đen

Có một điều chỉ riêng mình em biết

Trong thế gian này

Có một nơi chỉ riêng mình em biết

Trên hành tinh này

Có những thứ qua đi không để vết

Trong vũ trụ này

_

Em thắp thêm ánh sáng

Cho bóng tối dày thêm

Sát bòng đèn là nơi tối nhất

Nơi công khai là nơi càng bí mật

_

Em là hốc đen ngay trên trái đất này.

***

Có lẽ đọc đến đây thì nhiều người nghĩ rằng thơ Đặng Quang Khang thường liên quan đến vật lý, vũ trụ ? Không phải như thế, bởi vì cả tập Thiên Hà, em mà tôi đang có chỉ có vài bài như trên là liên quan đến Vật lý, những bài thơ còn lại trong tổng số 96 bài của tập thơ thì không còn có bóng dáng vật lý trong đó nữa.

Bài thơ này có lẽ rằng đã diễn ra đúng trong thực tế của cuộc đời tác giả. Có lẽ rằng sự thuỷ chung với một mối tình để đến nỗi không lấy được nhau là thôi không lấy người khác nữa là rất hiếm xảy ra trên thế giới, trong những nhà thơ thì lại còn hiếm hơn bởi có thể trong tâm hồn yêu dào dạt của họ lại tiếp tục xuất hiện một mối tình mới và thậm chí ngay cả khi những nhà thơ đó đã có gia đình hạnh phúc (không thế sao ra thơ được nhỉ).

Thế rồi

Thế rồi em lấy chồng

Anh chẳng mong có vợ

Suốt đời tang thầm em

Cả đời ta mắc nợ ...

_

Dòng nước mãi trôi đi

Ngày xanh dần đốm bạc

Anh đứng làm cây si

Buông mình trong hoang mạc

Bài thơ này có lẽ rằng đã nhắc đến căn hộ của thầy mà đã tôi đã nói đến ở phần trên (?) - có lẽ thế khi mà tôi đọc lại bài thơ này thì chợt tưởng tượng đến bóng hình thầy trong căn phòng cô quạnh đó...

Em đến, rồi đi

Một căn phòng nhỏ trong cô quạnh

Hàng ghế lặng im phủ bụi mờ,

Em đến, rồi đi và đi mã

Trong anh còn lại những cơn mơ.

_

Tiếng cười tiếng nói mãi ngừng im

Nỗi buồn lại xâm chiếm con tim

Đêm khuya lặng lẽ sao rơi rụng

Nhưng mảnh hồn anh tan trong đêm ... !

_

Anh vẫn thấy như có bóng em

Trong từng lời nói nụ cười duyên

Nhẹ nhàng chân bước trong tâm tưởng

Tóc đượm hương nồng, thơm gió đêm...

Không chỉ làm thơ, thầy Đặng Quang Khang còn dịch thơ. Có một vài bản dịch trong tập thơ Thiên Hà, em nhưng tôi giới thiệu ở đây một trong những bài đó.

Chanson d'automne

[Tác giả: Paul VERLAINE (1844-1896)]

Les sanglots longs
Des violons
De l'automne
Blessent mon coeur
D'une langueur
Monotone.
_
Tout suffocant
Et blême, quand
Sonne l'heure,
Je me souviens
Des jours anciens
Et je pleure
_
Et je m'en vais
Au vent mauvais
Qui m'emporte
Deçà, delà,
Pareil à la
Feuille morte.

---

Tiếng Thu (bản dịch 1)

Những thổn thức triền miên

Đơn điệu buồn man mác

Của vĩ cầm mùa thu

Làm tim tôi tan nát

_

Ôi ngột ngạt

Và nhợt nhạt

Khi giờ đã điểm

Tâm hồn tôi hoài niệm

Về những ngày xa xưa

Mắt tôi dòng lệ ứa

_

Rồi một cơn gió dữ

Cuốn tôi theo lên đường

Như chiếc lá lìa cành

Lênh đênh đời tha hương

---

Tiếng Thu (bản dịch 2)

Những thổn thức triền miên

Của những cây vĩ cầm

__Mùa thu

Làm đau tim tôi

Với nỗi buồn chơi vơi

__Đơn điệu

_

Ôi ngột ngạt

Và nhợt nhạt

Khi giờ đã điểm

Tôi hồi tưởng

Những ngày xa xưa

Và tôi khóc

_

Rồi tôi ra đi

__Theo cơn gió dữ

____Cuốn tôi theo

______Đó, đây

________Giống như

__________Chiếc lá

____________Lìa cành...

____________________________________

Nghĩa trang

Nghĩa trang!

Nơi an nghỉ của mọi cuộc đời

Nơi khép kín những hờn ghen oán trách

Ta chỉ thấy hoang vu, gió mưa và lau lách

Trong tàn hương của những khách viếng thăm,

Những buổi chiều sướng xuống ướt dầm

Những đêm trăng một màu trắng đục...!

_

Trái tim ta,

Nghĩa trang của bao mối tình uẩn khúc

Của những ngập ngừng dang dở hẹn mùa sau

Của những trang thơ mới viết những dòng đầu

Của những khuôn mặt dịu hiền mờ đi trong gió thoảng,

Của những âm thanh nghẹn ngào trong màu tang ảm đạm

_

Tất cả đã xa rồi

___Nằm yên trong dĩ vãng

_____Một trời buồn

_______Hiu hắt

_________Cõi hư vô !

Cuối cùng thì có lẽ tôi nhận ra một điều đơn giản rằng: cả tập thơ Thiên Hà, em là dành cho chỉ một người...

.... Theo như một thông tin mà một bạn đã comment trên blog của tôi thì có lẽ rằng thầy đã chấm dứt tình yêu của mình trên cõi trần thế để tiếp tục lang thang trong vũ trụ vĩnh hằng tìm đến với tình yêu của mình: Thiên Hà...

Chú thích

1^. Thông tin thêm về tập thơ: Tập thơ Thiên Hà, em: NXB Phụ nữ phát hành năm 1995. Bìa do hoạ sĩ Trương Thảo vẽ; Chịu trách nhiệm xuất bản: Trần Thu Hương; Biên tập: Nguyễn Thị Hồng; In 1200 bản khổ 13x19; Số xuất bản: 851 VH/PN, Cục Xuất bản cấp ngày 19/4/94.

Xem thêm

Thơ tình Đặng Quang Khang, trên Diễn đàn Thời Áo Trắng, Có một số bài thơ mà các thành viên diễn đàn này sưu tầm được.

Kỷ niệm về những giáo sư ấn tượng, trên Diễn đàn thanh niên xa mẹ; trong đó có một thành viên viết: "Ai học Vật Lý Đại Cương tại BK sẽ biết tiếng, hoặc được học trực tiếp thầy Đặng Quang Khang, uyên bác, thông minh, hơi cực đoan, giỏi làm thơ và yêu thơ. Thầy hay có câu: "Cái anh kia mặt cứ nghệt ra, chắc buổi trưa (bọn em học chiều) quên không ngậm muối i ốt rồi", nhìn chung là xúc phạm, nhưng mà cũng chẳng giận nhiều. Em cũng bị thầy chửi, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy chẳng có gì mà ghét thầy cả"

Trương Mạnh An (20/1/2009)

[Lưu ý rằng các bài thơ được giới thiệu ở đây là của thầy Đặng Quang Khang, xin vui lòng không sử dụng chúng cho mục đích thương mại.]

3/8/08

Thảo luận ở topic "Cái tôi của mỗi con người"

Đây là một đoạn thảo luận của một topic trên diễn đàn "Trí tuệ Việt Nam Online" vào khoảng năm 2002-2003 với topic "Cái tôi của mỗi con người" mà tôi tham gia và có copy lại. Đưa lên blog vì tôi thấy khá hay...và bởi vì "cái tôi" của tôi đã khiến tôi làm điều đó khi mà có tôi trong đó :)

____________________

manhan: Đưa ra một câu chuyện, câu chuyện đó nói lên một điều rằng: khi người ta trẻ, khi mà tầm nhận thức của người ta còn ít ỏi, thì người ta cho rằng mìnhlà trung tâm của vũ trụ, mình là nhân vật chính. Và khi người ta ở một tầm nhận thức nào đó. Người ta chợt nhận ra điều đó là không phải. Tôi và Mozart (đúng), Mozart và tôi, và cuối cùng là Mozart - đó là 3 thời điểm khác nhau của một con người, của sự nhận thức. Thật may cho nhân vật đã nhận ra điều đó. Trong cuộc sống thì còn nhiều người vẫn không thể nhận thức được ra cần phải nói câu Mozart chứ không nói câu Tôi và Mozart.

Koibeto81:" chung sống với cái Tôi của mình, điều này thật khó !" Là rất hay, điều đó cũng có nghĩa rằng bạn muốn nói đến sự chế ngự cái tôi của chính mình, và bạn cũng muốn đánh thức nó dậy.

Congabeo: "Phải chăng chúng ta nên quên cái Tôi của mình để sống vì người khác ?"

manhan: Đó là điều mà người ta muốn nói, là điều mà trong các tác phẩm của mọi loại hình nghệ thuật khác nhau muốn đề cập. Thế nhưng, chỉ khơi dậy một phần nào, một cái gì đó trong mỗi con người. Và tôi không tin rằng có một người chỉ sống cho người khác có tồn tại thực ở trên đời. Cũng có thể có, nhưng khi người đó sắp chết đói, sắp bị dìm xuống bùn đen - họ sẽ hiểu rằng đời vô cùng khắc nghiệt, và họ đã đổi khác. Nên đó chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi. Thế thì tôi chẳng tin một điều gì trên thế gian ? Và tôi nhận thấy mình cũng tầm thường quá ! Không đúng ! Tôi luôn đi tìm một sự dung hoà, một sự cân bằng trong cuộc sống và mọi vấn đề xung quanh nó.

Chitto: "Cái Tôi là một thuộc tính siêu nhiên và cố hữu" và đúng.

manhan: Triết học làm ta hoang mang trước nó. Nghe một người này, thấy đúng. nghe một người khác phản lại: cũng thấy đúng ! Cuối cùng đâm hoang mang. Đó là khi ta không có cái tôi của mình, không có chính kiến riêng của mình, nên bị dao động trước những lý luận của người khác.

manhan: "Tại sao Tôi sinh ra trong thân thể này, gia đình này, đất nước này, thời đại này mà không phải điều kiện khác? Quy luật nào quy định điều đó?" Là một điều mà thủa nhỏ đã bao lần mình thắc mắc, còn nhiều hơn thế chẳng hạn "Tại sao mình lại làm chủ cái thân xác của mình ? chứ không phải là một người nào khác, ở một nước khác như Liên Xô chẳng hạn" (bởi thời đó thấy trẻ em LX mà thích lắm). Nên thấy một người có suy nghĩ giống mình một thời. Nỗi ám ảnh đó đến tôi không còn trong tâm trí nữa.

Ledminh: đưa ra một dẫn chứng về cái tôi quá lớn của một người bạn mình. điều đó thật dễ hiểu khi mà khi người ta có cái tôi thì người ta dễ thành công hơn. Bởi luôn sợ người khác hơn mình, nên luôn luôn phấn đấu và hoàn thiện mình hơn. Trong trường hợp này cái tôi là nên khen ngợi hay đáng trách ? Nên khen, bởi thực chất người đó cũng có một chút gì đó trong mình và luôn tự hoàn thiện mình. Còn trong một số trường hợp khác thì vấn đề đó còn phải được xem xét lại.

manhan: "Đôi lúc đi bên cạnh nó tôi luôn cảm thấy mình là cái bóng mờ nhạt của nó. Nhưng như vậy phải chăng chính tôi mới là người có cái Tôi quá lớn ?" Không phải. Hay nói một cách dè chừng hơn là: Chưa chắc đã phải. Bởi bạn đã công nhận rằng mình là cái bóng mờ nhạt khi khi đặt bên cạnh người bạn ấy. Điều đó nói rằng cái Tôi của bạn không quá lớn. Và nếu như bạn làm mọi điều để tìm cách vượt lên khỏi người kia, không chịu lu mờ trước người kia – thì đó mới là chuyện cần tính lại. Nhưng trong trường hợp này thì nó (cái tôi của bạn) lại có tính chất tích cực.

Conqueror: “Em không dám dạy ai cả, nhưng theo em mỗi người chúng ta đều có thể tự làm biến mất cái tôi. Hãy thử làm cái tôi của các bác hoà nhập vào trong các bác luôn, đừng để nó đứng riêng lẻ. Khi các bác làm được điều đó, các bác sẽ thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, thấy mọi người xung quanh mình tuyệt vời hơn”

Oshin: “Một ngôi sao chẳng sáng đêm / Một thân lúa chín chẳng nên mùa màng…”

manhan: Cho dù lẽ ra tôi không nên trích ý kiến của bạn vào đây, thế nhưng gặp lại bạn, và biết bạn đã hiểu một vài điều gì đó thì tôi thực sự xúc động. Có thể như mình đã gặp lại một người bạn cũ…Và trong tôi đã có hai cuộc đấu tranh: lý trí và cảm tính. Giá như tôi có thêm một quyền nữa, thì phần cảm tính chắc sẽ không phải ghen tị với phần lý trí bởi nó không được quyền đánh giá một lần nữa…

Nguyen Xuan Hung: “Người ta nói đến cái " Tôi" để chỉ những gì rất riêng trong cuộc đời mỗi người. Trong đó không phải từ bẩm sinh chúng ta có những tính cách đặc biệt của cái tôi mà trải qua thời gian suốt cả cuộc đời khi mà chúng ta có thể đã trưởng thành về mặt nhân cách”

Hnimz: “Tặng các bác câu này " Phải biết cuối đầu trước nhân tài " / " Kiêu ngạo là động lực của sự tiến bộ "

Nguyen Xuan Hung: “Không hiểu Hnimz ?”

Chitto: “Kiêu ngạo là động lực cho sự tiến bộ được hay sao?”

(…đến đây thì chuyển hướng một đoạn…! chắc là thảo luận linh tinh)

NguyenQuynh: “Muốn chế ngự cái tôi cũng dễ thôi, chắc các bạn đã đọc cuốn Đắc Nhân Tâm ?”.

manhan: Thế nhưng cách chế ngự đó có thể thực hiện được hoàn hảo khi người đó có bản chất không khác với hành động và thể hiện. Nếu không thì cách chế ngự đó chỉ là lừa dối chính mình. Trừ một số người sống nghệ thuật đến mức lừa được cả bản thân mình ra, còn lại thì mọi cách “đắc nhân tâm” người khác đều dễ bộc lộ những lỗi và yếu điểm trước một người có khả năng “đắc nhân tâm” cao hơn. “Bản chất con người là cố hữu” (Chitto) nên một người không “nghệ thuật” sẽ chỉ có những lời sống sượng. Thế nên nhiều người đã chê bai cuốn sách này.

Halszka: “Cái "tôi" của mình như thế nào thì mình nhìn thế giới như thế và ngược lại.”

manhan: Chưa thực sự chưa hiểu sâu về câu này. Nên nghĩ ngược lại một chút “Cái "tôi" của mình như thế nào thì mình nhìn thế giới ngược lại” có được chăng ? Chẳng hạn: nếu bạn nghĩ mình giỏi thì bạn sẽ nghĩ rằng thế giới này đều dốt hết chứ không được giỏi như bạn.

Tuva: “Các bác tranh luận về cái Tôi, nhưng lại dùng nhiều từ “tôi” quá khiến em chóng hết cả mặt”.

manhan: Quả thực, sau khi đưa lên bài này thì chợt nhận ra điều đó. Nhưng biết làm sao được khi mà bài gửi đi rồi, không sửa chữa được nữa (cũng gặp nhiều trường hợp bài đầu như vậy, nên cũng là 1 trong số các nguyên nhân khiến bài dài thì chia ra làm nhiều đoạn). Chợt nhận ra rằng mình cũng có cái tôi hơi lớn, cho dù trong thâm tâm và thể hiện luôn cố ngược lại, và trong mình luôn luôn mâu thuẫn về điều đó.

One.in.a.million “Mọi người nên tôn trọng cái tôi của người khác như chính cái tôi của mình vậy”

Seecartoon: Rõ khổ,chắc bác manha(n) vì cái topic láo toét cũ rích của em mờ làm luôn cái này”.

manhan: Không phải đâu, thực sự là ý tưởng viết bài này đã lên khuôn, đang chờ trong danh sách để viết nốt rồi gửi đi từ trước bài của bạn khoảng 1 tuần, đang định gửi thì thấy bài của bạn. lại không dám gửi ngay vì ngại. Vấn đề khác mà bạn muốn nói thì quả thật các bài của tôi thì thường để tự nó tìm người đọc và người đọc tự tìm nó, nên ngoài các nội dung đặc biệt cần thiết ra – ít khi tôi làm nó xuất hiện lại khi đã bị khuất (trừ khi một người lại lôi nó ra). Cũng muốn viết về nhiều vấn đề khác nhau, bởi có nhiều người tìm kiếm bài bằng tiếng Việt trên Vinaseek. Nếu họ thấy, họ sẽ là thành viên trước hết để đọc bài, sau nữa là để nhận thấy đây là một diễn đàn đang sôi sục mà làm tăng đại gia đình này. Thật hay. Còn tìm kiếm nội bộ trong TTVNONLINE thì không nói - bởi họ đã là thành viên rồi. Và những người thực sự muốn tìm hiểu vấn đề chắc họ sẽ không thất vọng

__________________

Chú thích:

Diễn đàn "Trí tuệ Việt Nam online" là một diễn đàn được trao giải nhất trong cuộc thi "Trí tuệ Việt Nam" hàng năm mà nhiều người đã từng biết. Người lập diễn đàn này là Vương Vũ Thắng cùng nhóm những người cộng sự.

Diễn đàn này đã ngừng hoạt động sau một thời gian dài sau đó. Có lẽ rằng một số thành viên của diễn đàn này đã thành lập một diễn đàn khác tương tự nó, lấy tên là "Trái Tim Việt Nam online" với server đặt ở nước ngoài (?!), một số các nội dung của "Trí tuệ Việt Nam online" đã được chuyển sang "Trái tim Việt Nam online".